Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu


Phan_26
Q.2 - Chương 1: Mẫu tử gặp lại tình hoà thuận vui vẻ


Đôi mày thanh tú của Tần Hương Y nhíu lại, oán hận trừng mắt Bắc Đường Húc Phong một cái, đem mặt chuyển qua một bên, tránh đi tay hắn, đầu ngón tay của hắn ôn nhu quái dị khiến nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

"Như thế nào? Hoàng hậu vẫn là không muốn?" Môi đỏ mọng khêu gợi của Bắc Đường Húc Phong khêu mỉm cười nói, đầu mãnh liệt cúi xuống, toàn bộ bộ mặt cơ hồ sẽ dán lên mặt Tần Hương Y.

"Hoàng thượng, không cần miễn cưỡng." Cả người Tần Hương Y bị Bắc Đường húc Phong kìm quá chặt chẽ, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Lúc này nàng có thể hiểu được, hắn lại muốn trêu đùa nàng. Vì tôn nghiêm, quyết không để cho hắn thực hiện được, nàng thực thản nhiên cự tuyệt. Kỳ thật lý do tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, nàng – công chúa Băng Tuyết quốc gả cho hắn Bắc Đường Húc Phong không phải làm hoàng hậu, mà là phục quốc báo thù.

Là người bị hại, nàng không hề quật cường, vẫn như cũ nhẫn nhịn nuốt xuống gọi hắn hoàng thượng. Kỳ quái là, vừa rồi khi gọi tên hắn, hắn cư nhiên một tia tức giận đều không có.

"Hoàng hậu cảm thấy ủy khuất? Trẫm hình như nghe nói người trong lòng hoàng hậu hiện tại nằm ở trong Thái y viện, bị thương không nhẹ?" Mặt Bắc Đường Húc Phong mỉm cười nói, cười nhưng không cười nói xong, bất quá thật sâu trong đáy mắt nổi lên một chút ý lạnh nhàn nhạt

"Hoàng thượng suy nghĩ nhiều, Nguyên Tinh chỉ là sư huynh nô tì." Tần Hương Y giật mình nói, nàng chỉ muốn bảo vệ tốt Nguyên Tinh, không muốn hắn lại đã bị bất cứ thương tổn gì.

"Vậy sao?" Bắc Đường húc Phong cười gật đầu một cái, chóp mũi tới gần môi Tần Hương Y vuốt phẳng nửa khắc, bỗng nhiên mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt sáng hiện lên một tia thích ý, nói: "Hoàng hậu vừa rồi hình như gọi tên trẫm. Kêu thật sự êm tai, bất quá cho tới nay không có phi tử kêu tên trẫm. Không bằng trẫm cho hoàng hậu cái trường hợp đặc biệt, về sau ởthời điểm không có người ngoài, hoàng hậu có thể kêu trẫm Húc Phong hoặc là kêu Phong, như thế nào?"

"Tùy tiện." Tần Hương Y không chút nào kiên nhẫn bỏ lại một câu, hiện tại hắn làm tất cả bất quá là muốn chinh phục nàng, nàng sẽ không động tâm, ý chí kiên định thì tốt rồi.

"Tốt lắm, trẫm gọi ngươi Hương Y." Bắc Đường Húc Phong vừa nói vừa đỡ thân thể Tần Hương Y, bàn tay to chậm rãi buông ra, bỗng nhiên trợt lên búi tóc của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cảm giác kia tựa như gió xuân thổi qua, tim Tần Hương Y mãnh liệt run lên một cái.

"Hương Y, có nhớ Trảm Long cùng Nhược Băng hay không?" Thanh âm ôn nhu vang lên, giống nhau âm điệu tuyệt vời.

Tần Hương Y vui vẻ trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Bắc Đường Húc Phong, "Hoàng thượng ——" nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong tròng mắt linh động của nữ tử lóe chờ mong.

"Hương Y, kêu trẫm Phong, tốt không?" Tay Bắc Đường Húc Phong trợt xuống cằm dưới của Tần Hương Y, ôn nhu nâng lên, khiến ánh mắt nàng nhìn thẳng hắn, đôi mắt sâu kia lại có một cỗ tình ý dạt dào, nhìn không ra nửa điểm giả dối.

Tần Hương Y cảm thấy cả người một trận cực nóng, ánh mắt của hắn cư nhiên cho nàng loại cảm giác này, kỳ quái! Ngượng ngùng cúi đầu, hai má ửng hồng, chậm rãi kêu một tiếng, "Phong ——" như chim sơn ca ra cốc, kỳ thật thanh âm của nàng thực êm tai, trong suốt cực kỳ.

"Tốt. Ngày mai Trẫm sẽ mang Trảm Long cùng Nhược Băng tới gặp ngươi." Bắc Đường Húc Phong đáp ứng rất rõ ràng, tiếp theo ngước mắt nhìn ánh trăng trong sáng ngoài cửa sổ, ngừng một lát, thu hồi tầm mắt, nói: "Hương Y, đã muộn. Ngươi sớm đi nghỉ ngơi, trẫm về cung trước." Dứt lời, hắn thương tiếc ngắm cánh tay bị thương của nàng một cái, "Ngày mai Trẫm bảo Thái y ghé xem vết thương của nguoi8, hảo hảo chiếu cố chính mình."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng xoay người, ống tay áo vung lên, đi thong thả hướng cửa cung, một cỗ vàng sáng bay xa. Mắt Tần Hương Y đưa hắn thật xa, thật xa, trong lòng rất mê hoăc, gần đây Bắc Đường Húc Phong có vẻ cực kỳ không tầm thường, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Ôn nhu của hắn thiếu chút nữa khiến nàng lâm vào.

"Tần Hương Y, không được suy nghĩ lung tung. Không được." Nàng dùng sức lắc đầu, nhắm hai tròng mắt lại.

Phượng Du cung khôi phục im lặng, còn lại chỉ có một mảnh sáng tỏ, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào sàn gỗ trong cung, tựa hồ hơn vài phần nhu tình.

Một ngày mới đã đến.

Phượng Du cung thiếu Lương Mỹ tồn tại, tựa hồ cũng không còn cái gì bất đồng. Bên người có Lệ Hưu làm bạn, Tần Hương Y cũng không cô đơn. Vừa sáng tinh mơ, trang điểm xong tốt, dùng qua đồ ăn sáng, đi vào chính điện, thói quen ngồi ở chiếc ghế lê, đưa mắt nhìn ra xa.

Bắc Đường Húc Phong nói qua hôm nay sẽ mang Trảm Long cùng Nhược Băng tới, làm mẫu thân, Tần Hương Y tất nhiên là vui mừng đến cực điểm. Một canh giờ lại một canh giờ đi qua, bên ngoài cửa cung vẫn trống rỗng, không thấy bất luận kẻ nào đến.

Tần Hương Y có hơi thất vọng rồi, hắn có thể chỉ nói liền dứt lời hay không, có vẻ cúi đầu, vui sướng lúc trước biến mất hết.

"Tiểu thư, đừng có gấp. Có thể hoàng thượng có chuyện làm trễ nãi." Lệ Hưu hợp thời chen vào một câu.

"Không có chuyện gì." Tần hương ấy nhìn lỆ hƯU mím môi cười, ánh mắt vẫn như cũ trở xuống đến cửa cung.

Đúng lúc này, hai cái thân ảnh nhỏ xinh xuất hiện, bọn họ nhảy nhót hoan hô như trước, vui chạy vội tiến vào. "Mẫu thân, mẫu thân."

Thanh âm ngọt ngào kia quá quen thuộc, Tần Hương Y phút chốc từ trên ghế ngồi dậy, hốc mắt đỏ một chút, nàng nắm váy dài, bước nhanh tiến lên.

Hai đứa nhỏ đáng yêu chậm mà đến, vui vẻ nhào vào trong lòng Tần Hương Y.

"Long nhi, Băng nhi, khiến mẫu thân nhớ chết được." Tần Hương Yđem Trảm Long cùng Nhược Băng một phen ôm vào trong lòng, một hàng nước mắt trong suốt đổ rào rào hạ xuống.

"Long nhi, Băng nhi cũng nhớ mẫu thân." Đứa nhỏ đáng yêu từ trong lòng Tần Hương Y giãy đi ra, mỗi người ở trên mặt của nàng hôn xuống, không hẹn mà cùng nói.

Tần Hương Y rưng rưng mà cười, tỉ mỉ quét mắt một vòng hai đứa nhỏ đáng yêu, bọn họ một thân hoa phục, trên mặt tươi cười, khí sắc hồng nhuận, xem ra thời gian bọn họ trôi qua ở An Bình cung so với ở Tiên Tử cốc còn tốt hơn. Trong lòng của nàng ít nhiều mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất không có người thương tổn bọn họ.

"Mẫu thân, ngài gầy." Nhược Băng dùng tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt Tần Hương Y, bộ dáng rất luyến tiếc.

"Tỷ tỷ gọi sai. Chúng ta hẳn là kêu mẫu hậu." Đột nhiên Trảm Long kéo cánh tay Nhược Băng một cái, giống tiểu đại nhân sửa đúng sai lầm của tiểu cô nương.

"Mẫu hậu? Là ai dạy các ngươi?" Tần Hương Y cả kinh trong lòng, mặt mày trầm xuống.

"Là phụ hoàng." Trảm Long nghiêm túc nói.

"Phụ hoàng?" Tần Hương Y giật mình không nhỏ, "Long nhi, không thể nói bậy. Đây chính là tử tội." Nàng lấy tay bưng kín miệng Trảm Long, mày gắt gao nhíu.

Hài tử ngây thơ, sao biết hậu cung này hắc ám? Bắc Đường Húc Phong căn bản không có khả năng làm như vậy, đích thị là người nào khác trong cung dạy, nếu thật rơi vào tay lỗ tai của hắn, chỉ sợ là tánh mạng khó bảo toàn.

"Hoàng hậu không cần khẩn trương." Đúng lúc này, cửa vang lên một thanh âm thuần hậu, một đóa vàng sáng quen thuộc bay tới.

Tần Hương Y ngước mắt nhìn về nơi xa, nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu, nói : "Nô tì khấu kiến hoàng thượng."

Ai ngờ, Trảm Long cùng Nhược Băng nhìn đến Bắc Đường Húc Phong cư nhiên không có... chút nào e ngại, mà là cười vui chạy về phía hắn, trong miệng hô lên chữ khiến cho người ta không thể tin được, "Phụ hoàng!"

Thanh âm trong veo quanh quẩn ở trong cung điện trống trơn, Tần Hương Y, tầm mắt thẳng tắp định ở trên người Bắc Đường Húc Phong, kế tiếp, hắn sẽ phản ứng như thế nào?

Q.2 - Chương 2: Thái Hậu triệu kiến nạp quý phi


"Trảm Long, Nhược Băng, ngoan, để cho phụ hoàng ôm." Trên mặt Bắc Đường Húc Phong lộ vẻ từ ái ít có, hắn mở lồng ngục rộng lớn, ôm hai đứa nhỏ đáng yêu vào trong lòng, bộ dáng kia thật giống như một phụ thân đối đãi con của mình.

Hắn?! Khuôn mặt Tần Hương Y kinh ngạc. Một màn này khiến nàng khó có thể tin. Đây rốt cuộc là đế vương như thế nào? Hắn thực sự có lòng dạ như thế, có thể đem đứa nhỏ của người khác coi là mình ra, hay là hắn có mục đích khác?

"Hoàng hậu không cần lo lắng. Là trẫm cho phép bọn họ kêu." Bắc Đường Húc Phong vừa nói vừa ôm lấy Trảm Long cùng Nhược Băng, đi đến trước mặt Tần Hương Y, bỏ xuống một nụ cười hòa ái, nụ cười kia thật giống nắng ấm mùa xuân, chiếu vào trong lòng của nàng, nàng cảm thấy lo lắng.

Ngay cả Lệ Hưu vẫn hầu một bên cũng kinh ngạc không thôi.

Không khí nhất thời đọng lại một lát.

"Hoàng thượng tại sao muốn làm như vậy?" Tần Hương Y che dấu kinh sắc, trấn định hỏi.

Bắc Đường húc Phong không trả lời ngay câu hỏi của Tần Hương Y..., chỉ là ngồi chồm hổm người buông Trảm Long cùng Nhược Băng trong lòng, ánh mắt quét về phía Lệ Hưu, nói : "Đem bọn họ đến điện bên nghỉ ngơi trước, trẫm có chuyện nói với hoàng hậu."

"Vâng" Lệ Hưu cung kính lên tiếng trả lời, dạo bước mà đến, dắt Trảm Long cùng Nhược Băng rời khỏi chính điện.

Nhìn theo Trảm Long cùng Nhược Băng rời đi, Bắc Đường Húc Phong quay đầu, ánh mắt ẩn tình dừng ở trên người Tần Hương Y, nói: "Hoàng hậu cảm thấy trẫm làm như vậy không ổn sao? Trẫm nói với mẫu hậu, Trảm Long cùng Nhược Băng là nghĩa tử và nghĩa nữ trẫm cùng hoàng hậu thu dưỡng, kêu trẫm phụ hoàng, kêu hoàng hậu mẫu hậu, cũng không lạ, cũng có thể tránh cho Tần phi hậu cung nghi kỵ, không phải tốt sao?"

"Trảm Long cùng Nhược Băng là con ruột của nô tì, hoàng thượng làm như vậy, trong lòng chịu được?" Tần Hương Y đột nhiên cảm thấy mũi ê ẩm, hắn, rốt cuộc là thiệt tình, hay là giả toan tính, mặc kệ như thế nào, từ một khắc Trảm Long cùng Nhược Băng gọi hắn phụ hoàng trở đi, đã nhìn ra đứa nhỏ thích hắn, hắn đích thị là thường xuyên đi An Bình cung thăm bọn họ, nhưng lại thực đối xử tử tế với bọn họ.

Hắn rốt cuộc là vì cái gì? Muốn chinh phục ta? Độ lượng của đế vương này cũng quá lớn.

"Hoàng hậu thông cảm cảm thụ của trẫm. Xem ra công phu của trẫm không có uổng phí. Trẫm nói qua, hoàng hậu sớm hay muộn sẽ yêu trẫm." Bắc Đường Húc Phong trêu tức nói, bàn tay to không tự chủ được ôm eo Tần Hương Y.

"Không, không có khả năng!" Cả người Tần Hương Y run lên, từ vòng xoát tình cảm giãy dụa ra, mặc kệ hắn làm như thế nào, hắn làm những thứ gì, hắn thủy chung là kẻ thù diệt nhà huỷ nước của nàng, thủy chung là! Nàng lắc đầu liên tục, cảm xúc có chút kích động lên.

"Hoàng hậu đừng vội cự tuyệt. Về sau gặp mặt sẽ hiểu." Bắc Đường Húc Phong nâng bàn tay to lên, nhẹ nhàng phủ sợi tóc bên trán Tần Hương Y, bỏ xuống một nụ cười ôn nhu, sau đó run ống tay áo lên, khuôn mặt tuấn dật khôi phục thường sắc, "Đúng rồi, Thái Hậu muốn gặp ngươi. Ngươi đi An Bình cung một chuyến đi."

"Thái Hậu?" Tần Hương Y nghi hoặc.

"Đúng, mẫu hậu luôn luôn không nghe thấy chuyện trong cung. Lần này triệu kiến ngươi, đích thị là có chuyện quan trọng gì. Ngươi trước đi qua An Bình cung một chuyến. Về phần Trảm Long cùng Nhược Băng, lưu bọn họ ở Phượng Du cung một ngày, sáng mai đưa về An Bình cung." Bắc Đường Húc Phong vẻ mặt thành thật nói.

"Vâng nô tì đi ngay." Tần Hương Y cúi người cúi đầu.

===

Trong An Bình cung, lư hương lượn lờ, tiếng Phật quanh quẩn, trúc xanh dựa nhau, kỳ ảo như thủy tinh.

Trong chính điện, vẻ mặt Giang Thuý Ngọc an tường ngồi ở ghế trên, thần thái bình thản, tay cầm Phật châu, chính là giữa lông mày thoáng thêm vài phần sầu lo.

Tần Hương Y ngồi ở chỗ ngồi nghiêng, phượng bào dài, trâm cài vòng ngọc, quý khí đầy người nhưng không mất thanh nhã, dung nhan khuynh quốc khiến cho người ta say mê.

"Hoàng hậu gần đây cùng hoàng thượng tốt không?" Giang Thuý Ngọc chậm rãi hỏi.

"Thái Hậu, này ——" Tần Hương Y xác thực không thể trả lời câu hỏi của Giang Thuý Ngọc, nên nói như thế nào, nói tốt? Đã muốn làm rõ là kẻ thù, nói xấu? Hai người tựa hồ không có đến độ nước lửa không dung.

"Ai gia muốn hỏi hoàng hậu, viên phòng (xxoo) cùng hoàng thượng chưa?" Mi dài của Giang Thuý Ngọc khẽ cúi, giảm thấp thanh âm xuống.

Tần Hương Y phút chốc mở mắt ra, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Thật là không có, tuy rằng hàng đêm ngủ, nhưng hắn thật không có chạm qua nàng.

Giang Thuý Ngọc nhìn đến phản ứng của Tần Hương Y, thật dài thở dài, nói : "Có thể là ai gia lỗi. Trong lòng hoàng nhi đã có người khác, lúc trước không nên mạnh mẽ bắt hắn lập hậu." Một mẫu thân ai thán, luôn bất đắc dĩ như vậy.

"Thái Hậu, tất cả đều là lỗi của nô tì, là nô tì không có hầu hạ hoàng thượng tốt." Tần Hương Y nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu, vẻ mặt tự trách.

Xác thực, nàng là Thái Hậu, là mẫu thân hoàng đế, đối với nàng nhất định phải cung kính mới đúng, như vậy về sau ở trong cung mới có đường đi tốt.

"Hoàng hậu đừng như vậy, mau lên." Vẻ mặt Giang Thuý Ngọc từ ái, ánh mắt thân thiện quét về phía Tần Hương Y, dương tay ra hiệu.

"Tạ Thái Hậu." Tần Hương Y phất phất tay áo, chậm rãi đứng dậy, hơi hơi cúi đầu, bộ dạng thực khiêm nhường.

"Thôi, ai gia cũng không cố chấp nữa. Nay con nối dòng của hoàng nhi ít ỏi, lại không chịu cùng hoàng hậu viên phòng, cũng chỉ có thể như ý nguyện của hoàng nhi."Giang Thuý Ngọc lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi đứng dậy, đi thong thả hai bước, ánh mắt dời về phía Tần Hương Y, tiếp tục nói: "Hoàng hậu cũng biết nữ tử trong tim hoàng thượng là ai?"

"Nô tì không biết." Tần Hương Y nói nhỏ.

"Cũng đúng, hoàng hậu vào cung không lâu, tự nhiên không biết. Một nữ nhi của u Dương gia, tên gọi Nghi Lâm. Ai gia biết, hoàng nhi vẫn quan tâm nàng. Lúc trước ai gia không đáp ứng, là cảm thấy nàng một thân non nớt, không có mạng hoàng hậu. Hiện tại hậu cung từ ngươi trông coi, ai gia cũng yên tâm. Ngay lúc này vị trí quý phi còn trống, hoàng hậu cứ theo lòng hoàng đế, tiếp Nghi Lâm vào cung đi." Giang Thuý Ngọc vừa nói vừa than, xem ra trên mặt cao quý lóe từ ái vô hạn.

Tần Hương Y nhìn, cảm thấy trong lòng thoải mái. Nếu như mẫu thân mình còn sống, có lẽ nàng cũng từ ái như vậy.

===

Rời khỏi An Bình cung, trong lòng Tần Hương Y nhất thời hiếu kỳ, trí nhớ tìm tòi, nhớ rõ lần trước khi ra ngoài, ở cửa u Dương phủ nhìn thấy chính là nữ tử duyên dáng yêu kiều kia, là nàng sao

Lại có nữ tử có thể đánh động tim một đế vương lạnh lùng như vậy, Tần Hương Y vội vàng muốn biết nàng rốt cuộc là cái dạng gì.

Trở về Phượng Du cung, lên xe phượng, đồng hành cùng Lệ Hưu, trực tiếp đi u Dương phủ.

Tiếp đãi Tần Hương Y là đại tướng quân u Dương Hạo, hắn là tướng quân trẻ tuổi nhất Long Đế quốc, phong thái bừng bừng phấn chấn, tướng mạo đường đường, quả nhiên là một thế hệ thần tướng, trăm nghe không bằng một thấy.

Trong chính sảnh (phòng khách) phủ, Tần Hương Y ngồi ở ghế đầu uống trà thơm, nhịn không được tò mò quét u Dương Hạo chất phác không nói vẫn đứng ở bên cạnh: dáng vẻ đường đường, cũng không giỏi về lời nói.

"u Dương tướng quân, khi nào bổn cung có thể nhìn thấy lệnh muội?" Tần Hương Y cười thân thiện.

"Nương nương xin chờ một chút, Nghi Lâm lập tức tới ngay." u Dương Hạo vừa nói vừa vội vàng hướng phía cửa nhìn một cái.

Ngay tại lúc dứt lời, một thanh âm như chuông bạc truyền đến, "Ca ——" trong veo dễ nghe, tiếp theo một luồng bóng trắng giống đám mây nhẹ nhàng tiến vào.
Phan_1 Q1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .